Từ ngày hắn bị quăng ném vào đây đã hơn hai mươi năm. Ngày đầu hắn chọn một gốc cây ăn quả râm mát ngồi đó mà nghiền ngẫm. Những người đến trước và đến sau hắn thấy hắn hiền lành bèn đến nện cho hắn một trận. Hắn chỉ nằm co người trong đám mưa giông phũ phàng đó và nói: “Cứ đánh đập tôi, nếu các ngài muốn. Cứ giết tôi nếu các ngài thích. Nhưng rồi hãy để tôi yên”. Sau vài lần đánh đập người ta thấy cũng chán vì hắn không phản ứng gì khác để khiêu khích họ mà chỉ nằm im lặng mơ màng. Rồi người ta mặc xác hắn, xem như hắn chưa từng có ở nơi này, và nhập bọn vào những cơn nhảy múa say sưa hay những trận men cuồng lửa cháy hay những trận chiến giành giật lãnh địa và của cải. Hắn chỉ ngồi dưới gốc cây, ăn ngủ và hái trái cây để ăn rồi im lặng suy tưởng xa xăm. Cho đến ngày tàn thế giới, ai nói hắn không biết thưởng thức trọn vẹn cuộc sống của mình ?