Anh làm việc như một cái máy trong suốt tám tiếng đồng hồ không nghỉ. Đầu óc anh trống rỗng.Buổi chiều tan sở anh không vội vã về nhà, anh lái xe đến một khu đất trống vắng vẻ, anh muốn một mình ở nơi này không nhìn thấy ai, không phải gắng gượng tạo cho mình sự bình thản giả tạo. Đứng đây anh có thể nói, có thể cười mà không cần ai nghe. Anh có thể khóc mà không ai nhìn thấy. Đứng đây anh tự do buông thả lòng mình, suy ngẫm về những ray rứt buồn phiền, về những mất mát của một hạnh phúc... Anh thực sự rất đau buồn và tiếc nuối những tháng năm hạnh phúc đó. Nỗi cảm xúc dâng trào, anh không cần che dấu, anh muốn khóc! Và anh đã khóc! Cứ như thế, anh thấy mình khóc thật dễ dàng, thật thoải mái. Anh sung sướng vì thấy mình đã có thể khóc dược nhiều như thế.Trong lòng anh thật nhẹ nhõm. Anh thấy mình đã tĩnh tâm để đối diện với những ngày tháng sắp tới của anh. Anh sẽ dọn ra khỏi nhà để tránh cho cô khó xử khi vẫn còn phải nhìn thấy anh hàng ngày. Rồi cũng phải thế thôi, không còn gì để níu kéo nưa. Hạnh phúc của đời mình anh đã không giữ được thì mọi thứ cũng chỉ là phù du mà thôi.
Anh mở tủ lạnh một cách vu vơ định tìm một cái gì đó, nhưng rồi anh lại lấy một ly nước thật lạnh để uống. Ly nước làm tê cứng lưỡi anh và anh rùng mình. Cảm giác trống trải khiến anh thực sự bứt rứt và sợ hãi hơn bao giờ hết trong lúc này- giá bên cạnh mình còn có một người tri kỷ nhỉ? Một ước muốn thôi thúc và mãnh liệt. Anh lại muốn nhớ đến những người con gái anh yêu, cũng có lúc anh tưởng đã tìm được bến bờ bình yên rồi, nhưng anh vẫn luôn có cảm giác trống vắng khi ở bên nàng, cả những lúc tình yêu nóng bỏng nhất anh vẫn có một thứ cảm giác không bình yên.
Anh vẫn cứ muốn kiếm tìm một tình yêu đồng cảm. Một thứ tình yêu trên cả tình yêu. Anh biết đó là những mong đợi không thể đến được với anh. Vì thế anh đã không tìm được một chỗ dựa tình cảm nào. Trong bao nhiêu cuộc tình đến rồi đi, anh vẫn hoài công tìm kiếm, lòng anh vẫn trống trải. Nỗi cô đơn mỗi lúc một tăng lên, anh thèm một mái ấm gia đình. Đã bao năm rồi anh đã không nghĩ đến điều đó, anh đã tưởng mình có thể vượt qua được chính mình để nối tiếp những ngày tháng mới với những mối tình mới, sôi nổi, nồng nàn và trẻ trung như tuổi đôi mươi. Anh tưởng như mình đã tràn đầy niềm tin và dồi dào sinh lực. Thế mà giờ đây anh thấy hụt hẫng khi nhìn lại căn phòng mình. Căn phòng dường như rộng lớn hơn và lạnh lẽo hơn. Anh ngồi thu người trên giường với ly nước lạnh vẫn còn trên tay.
Anh không muốn nằm xuống mặc dù anh rất mệt. Anh sợ nằm xuống rồi anh sẽ không ngồi dậy được nữa. Căn phòng lạnh, gối chăn lạnh và xác thân anh cũng lạnh theo....